Thứ Tư, 18 tháng 9, 2013

Thu buồn...


Mùa thu lại đến. Trăng lại lên cao. Những hộp bánh trao nhau. Những chiếc đèn lồng tỏa sáng khắp phố. Mọi người vui đón Trung thu sao chẳng ai đoái hoài gì đến người xa quê hết. Thèm miếng bánh Trung thu mà cũng chẳng có để mà xem thì nói gì mà phá làng với phá cỗ.
Nhớ năm xưa, tại ngôi trường Phật học chốn làng quê, mùa Trung thu thật vui. Nào là làm lồng đèn, nào là tổ chức đốt đèn, đãi nước thay bánh, viết thơ, nói chuyện... đủ thứ trên "chùa". Còn bây giờ, nhìn lại, chỉ còn mình ta với ta. Ra trường hết, mỗi người một ngả, mỗi người một chí hướng tha hồ tung bay, chẳng hề vướng bận chi nhau.
Bánh thì có thể xem được, đèn lồng thì bán thiếu gì ngoài kia, trăng thì mùa nào cũng có, chỉ có duy nhất là bạn bè ngày xưa giờ mất hết rồi. Người ra đi, kẻ ở lại, người trả áo, kẻ cất bước lên đường... 9 năm, mươi năm... và bao năm nữa, bao mùa trung thu lặng lẽ đốt đèn và đi ngủ để nhớ về một thuở xa xưa ở nơi xa xăm tại một chốn xa xôi.
Mưa thì cứ mưa, mưa nó vốn dĩ là hiện thân của những nỗi buồn và gợi nhớ những kỷ niệm. Hết mưa thì thôi, hết trăng thì thôi nhưng làm sao để hết buồn hết nhớ???
Ta cứ mãi lang thang trong cái chốn non nước này đến bao giờ nhỉ?
Thôi thì "đói ăn khát uống cứ tùy duyên", cứ để nó trôi theo dòng chảy tự nhiên. Hãy để mưa cuốn trôi đi mọi thứ, sau cơn mưa, hẳn nhiên trời sẽ mát và mình lại lên đường tiếp tục cuộc tử sinh.

Bangkok, Trăng thu tháng 8/2013.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét