Thầy về "báo hiếu mẹ cha"
Chắc thầy vẫn nhớ kệ kinh sớm chiều?
Tiếng chuông thức tỉnh bao điều
Rằng tu là một hành trình liễu sanh
.
Dẫu biết trước đường tu không khó
Nhưng bước qua nghịch cảnh khó lường
Nợ duyên trần tục đủ đường
Người về trả lại ba y cho thầy!
.
Áo nâu sồng từ nay xin cất
Bận áo đời vướng víu tình duyên
Ai mà chẳng có niềm riêng khó bày
Nhưng ngẫm đi, nghĩ lại, tiếc thay!
.
Hành trình dài, xuất gia từ nhỏ
Chọn đường tu, buông bỏ thế trần
Đến khi tròn ba mươi có lẻ
Bỗng đâu nghiệp đổ, đa đoan
.
Cuộc chia xa, tịnh xá, chùa chiền
Từ nay không thể tỏ bày đệ huynh
Chắc là thầy cũng đắn đo suy tính
Nên mong thầy sớm dứt não phiền
Tròn câu hiếu đạo, theo thầy là nên
.
Vị trí nào cũng tu chơn chánh
Tâm kinh thuyết mãi, độ sinh... trong mình
Người, ta nương chốn hồng trần
Ngộ thân giả huyễn thì liền liễu sanh
.
Kính mong thầy vững chãi giữa đời
Biết đâu mai mốt, sớm chiều
Bỗng đâu nguyện lớn trở về nơi tâm
Nhắc thầy quay lại chọn đường thong dong
Khoác ba y, bình bát vững vàng
Gieo tròn mối đạo Thế Tôn trao truyền!
L.Đ.L
LTG: Viết, nhân hôm qua hay tin một vị thầy quay về "báo hiếu song thân". Đó là một quyết định hẳn là rất cân nhắc, khó khăn, nên nếu mình hiểu và thương thì sẽ không thấy đó là... tội lỗi, là đáng trách!
Tôi rất kính trọng và ngưỡng mộ những vị chọn con đường xuất thế, vì đó là con đường tôi mong ước được đi. Nhưng, tôi cũng tôn trọng cả những quyết định quay về của những vị không đủ nhơn duyên để tiếp tục con đường ấy. Bởi, suy cho cùng, thì việc tu là việc của mỗi người, việc lớn, mình phải có bằng an, hạnh phúc trên con đường đó thì mình đi mới tới nơi. Nếu đó là sự gượng ép, cố gắng gìn giữ một tấm áo hình thức thì có khi còn hại hơn là quay về sống đời cư sĩ đàng hoàng!
Trộm nghĩ như thế, và cũng quán nhơn-duyên, để rồi bình yên chúc và mong thầy những điều tốt đẹp nhứt sẽ đến với thầy, cũng như thầy sẽ làm trong vai trò một người cư sĩ.
(theo GNO)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét