ĐIẾU VĂN
----------oOo-----------
CHƯ TĂNG PHẬT GIÁO NGUYÊN THUỶ VIỆT NAM
TƯỞNG NIỆM ĐẠI LÃO HOÀ THƯỢNG HỘ GIÁC
Tăng thống Gíao Hội Tăng Nguyên Thuỷ Việt Nam
Nguyên viện chủ Chùa Pháp Quang
HT Thiện Nhân khóc ĐIẾU VĂN
Nhất dạ chí thành
Nghiêng mình khấp bái
Tấm cà sa nhuốm lệ ưu bi
Vầng Nhật Nguyệt ta bà héo úa
Tin xa vọng đến
Đức An sư xã huyễn báo thân
Nơi đất khách, thu thần thị tịch
Chúng con
Chẳng thể nào cầm được lệ rơi
Nỗi thương nhớ bóng thầy đã khuất
Dẫu biết rằng!
Bát thập ngũ tuế
Niên trưởng lập cao, dể may ai có được
Cánh hạc chiều mỏi mòn dặm xứ
Bốn phương trời một kiếp dọc ngang
Đất Việt bôn ba Đất Phương Nam
Trời Tây khứ lai trăm vạn nẻo
Sức cùng lực kiết
Hạc cũng về Tây
Nhưng sao giọt lệ vẫn đông đầy
Trước dòng chảy vô thường sanh diệt
Than ôi!
Phật Giáo Nguyên Thuỷ Việt Nam
Nay còn đâu tàn cao bóng cả
Tùng lâm trốc gốc, thạch trụ gãy đôi
Biển đời mênh mông vô tận
Con thuyền từ lơ lửng dòng trôi
Nay chúng con quỳ trước linh đài
Niêm kính tiếc dâng trào suối lệ
Chí thành tưởng niệm
Một dạ tri ân
Đôi lời kính nhớ ân sư
Nơi miền nhàn lạc linh từ chứng tri
Trang giấy trắng trải niềm thương cảm
Hạt mực hồng nhỏ lệ bi ai
Trúc Nam Sơn sao viết hết ơn ngài
Nước Đông Hải không đong đầy nghĩa cả
Nhớ giác linh xưa
Đất Đồng Tháp quanh năm sen nở
Nước ngập đồng hoa trái trĩu sai
Mênh mông ruộng lúa trải dài
Tràm chim bát ngát cánh bay vỗ về
Nơi ấy vốn hiền hoà yên ả
Trong gia đình trung phú thương gia
Ban buôn chất phát thiệt thà
Quanh năm xuôi ngược cửa nhà khang trang
Cụ ông thời chất phát
Cụ bà vốn hiền lương
Đầu lòng sanh gái thiên hương
Ngài là con thứ đẹp dường hoa sen
Từ thưở nhỏ theo cha tầm đạo
Đất Chùa Vàng thông thạo kinh văn
Tâm trong trí sáng ai bằng
Học đâu biết đó tuệ đăng sáng ngời
Lên bảy tuổi xuất gia tu học
Cùng cha ngày thọ pháp quy y
Từ đây nương cửa từ bi
Pháp danh Hộ Giác sa di ngoan hiền
Hai mươi tuổi, thọ tỳ khưu giới
Suốt ngày đêm miệt mài tu học
Tiếng pali cỗ ngữ lào thông
Patimokkha thuộc lòng
Được tuyển chọn vào hàng thính hội
Lần theo năm kết tập tại Ngưỡng Quang
Tiếng tăm vang dội
Giới đức tịnh nghiêm
Ngài là pháp sư lỗi lạc đầu tiên
Trong hàng ngũ Tăng già Giáo Hội
Từ xứ Campuchia lần về Nam Việt
Cùng các ngài Thiện Luật, Hộ Tông
Mở mang Phật Giáo Nam tông
Xây Chùa, độ chúng với lòng Từ Bi
Và rồi
Năm một chín năm bảy (1957)
Giáo hội Tăng Già Nguyên Thuỷ Việt Nam thành lập
Ngài được bầu Tổng Thư Ký đầu tiên
Phật sư Tăng già sớm tối dung viên
Cùng chư tổ giữ viền mối Đạo
Một năm sau
Ngài cùng Cha là Thiền sư Thiện Luật
Mua đất lập trường Phật Học Viện Pháp Quang
Đào tạo Tăng tài
Từ Sơ, Trung đến Cao Đẳng mở mang
Được Tổng hội Phật Giáo Thế Giới
Công nhận ngang hàng với các trường Quốc tế
Cũng chính nơi này
Bao thế hệ Tăng già được đào luyện
Đức tài trọn vẹn cả hai
Mấy năm sau lại mở thêm phân viện Nam Tông
Rồi xây dựng Xá Lợi Phật Đài cho Giáo Hội
Quý thay!
Kính thay!
Ai nghe mà không nể phục
Cả một đời tận tuỵ lo toan
Ngày thì Phật sự đa đoan
Đêm về soạn kinh viết sách
Là tu sĩ cũng là thi sĩ
Đem lý Kinh hoà với văn chương
Lấy chân lý phổ vào thơ phú
Nào là Trúc Lâm dậy sóng
Rồi Ý Đạo Tình Đời nghĩa lý viên dung
Tiếp đến Tình Mẹ khôn cùng
Tình Bạn vẹn giữ thuỷ chung muôn đời
Thanh Văn Sử thấm lòng người
Dung hoà nam bắc sáng ngời Thiền gia
Ngoài Pali phạn ngữ
Đến Hoa, Thái, Pháp, Anh
Miên, Lào, Miến , Tích
Văn hoá Đồng Tây kim cỗ
Đều lào thông am hiểu tỏ tường
Tuy biết nhiều thứ tiếng
Nhưng một lòng ca tụng Việt Văn
Từng con chữ, cái dấu tung tăng
Trên nền giấy như Rồng bay Phượng múa
Nhưng than ôi!
Năm sáu ba (1963)
Giáo hội ngữa nghiêng
Cảnh Pháp nạn dập dồn câu thúc
Kêu gọi Tăng Ni Phật Tử
Vận động Quốc Tế trợ duyên
Bảo vệ Phật giáo Việt Nam
Trước cường bạo manh tâm phá hoại
Biết bao Tăng Ni bị tù đày sát hại
Chính bản than Ngài
Cũng không thoát khỏi cùm gôm
Nhưng chí nguyện cao vời như núi
Lòng Từ Bi trải rộng biển sông
Dẫu cường quyền bắt bới tù gông
Nhưng không chuyển tâm người con Phật
Hoa sen vốn là giòng tinh khiết
Mọc trong bùn nhưng chẳng dính bùn nhơ
Giới tịnh đức nghiêm
Cũng không thể làm ngơ
Trước vận Pháp đang cơn nước lửa
Thế mới biết
Ý cao chí cả
Có Dũng, có Cường, vị Pháp quên thân
Có Trí, có Bi, thể hiện lý chân
Như ánh nguyệt trời thu rạng tỏ
Và rồi!
Năm bảy lăm (1975) hoà bình lập lại
Đất nước từ đây gấm hoa một dãy
Ngài chuyên tâm Hoằng Pháp lợi sanh
Mở mang Phật Pháp
Khắp Năm châu bốn biển
Chùa Pháp Luân trên Đất Mỹ
Chính nơi đây gầy dựng móng nền
Ngôi nhà Phật Giáo Nguyên Thuỷ Việt Nam
Dựng xây nơi hải ngoại
Khi thì giảng đạo trời Âu
Lúc thuyết pháp độ người trên Đất Úc
Khắp thế giới mỗi người con Phật
Kính thưa Ngài khi nghe nhắc đến tên
Ai mà không quý,không thương
Tuổi về chiều mà tâm trí phi thường
Bậc đại sĩ, già lam, cột trụ
Đảm đương trọng trách
Phật sự nặng vai
Việc khó khăn chẳng đùn đẩy cho ai
Luôn gánh vác, luôn ra tay chèo chống
Quý thay Đức lành Trưởng Lão
Kính thay Bậc Đại Hiền Nhân
Cánh hạc chiều còn chở nặng muôn phần
Làm nơi tựa cho Tăng Tín đồ hậu học
Thương ôi!
Sức cùng lực kiệt
Chẳng cưỡng cầu định luật diệt sanh
Ngài ra đi như ánh sao băng
Như bóng Nhật khuất vào lòng biển lớn
Lá vàng bay theo gió
Đàm hoa rụng xuống thuyền
Tiếng chuông lặng giữa sương đêm
Lời kinh thanh thoát êm đềm bay cao
Chư Tăng Phật Giáo Nguyên Thuỷ Việt Nam
Chúng con Đồng kính bái
Nguyện phước lành gia hộ Ân Sư
Miên miên thường lạc chốn vô dư
Đài Thượng Phẩm ngát bờ bỉ ngạn
Kính Ân Sư minh lãm tường tri
Namo Buddhaya, Dhammaya Sanghaya
Nam mô bổn sư Thích Ca Mâu Ni Phật.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét