Chốn xa lạ nay không bè bạn
Nẻo về chẳng nhớ lại khá xa
Thôi biệt chốn xưa đành ở lại
Thời gian trôi hết cũng đã là…
Ta “chết” rồi em từ thuở ấy
Bởi đời thi sĩ chốn xa quê
Thơ đã khác người nay cũng khác
Đêm khuya bỗng nhớ chốn quê nhà.
Ai có biết vì đâu ta đã “chết”
Tình tan theo lệ chảy hết rồi
Chiều mưa xứ người lá đã rơi
Bóng hình biền biệt những phương trời.
Dẫu biết thân này vốn Tam tướng
Vậy mà ký ức chẳng Vô thường
Vô ngã để rồi không quên được
Khổ não, trời ơi, lệ tuôn tràn.
Phải chi sanh ta người đất sét
Pha thêm chút nước thành bức tượng
Nung lửa lên lò phơi sương gió
Cũng là Tứ đại chốn phù vân.
Bangkok, 04/06/2012
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét