Ân Thầy
Thích Đồng Thành
Trong dòng chảy nhịp nhàng của cuộc đời, mỗi người đều có những niềm vui, nỗi buồn, những kỷ niệm thân thương hòa trong thao thức, ưu tư tìm về một nguồn hạnh phúc chân thật, miên viễn. Một trong những niềm hạnh phúc lớn lao mà một người có thể tìm được trong đời mình đó là niềm hạnh phúc được sống và nương trú gần các bậc chân sư hiền hòa, khả kính.
Sống trong kiếp phù sinh ngắn ngủi tạm bợ trong biển nghiệp thức mênh mang của thế giới phàm trần điên đảo, mỗi người đều có cùng một ước vọng, một khát khao về một cuộc sống đầy ý nghĩa nhất. Và trong cõi trần thế mịt mờ ấy, cuộc đời của các bậc chân sư hiển hiện sáng ngời như những vì sao chiếu rọi vào mọi ngóc ngách của những tâm hồn mê muội, mang lại cho họ một niềm tin mãnh liệt, một sức sống dạt dào tràn đầy từ ái bao dung.
Những bậc chân sư là những vị thầy tâm linh thánh thiện có lòng từ bi quảng đại, có nghị lực vô biên và tuệ giác sáng soi. Các Ngài luôn sống với tâm nguyện vị tha, luôn sẵn sàng che chở, giúp đỡ những tâm hồn chơ vơ lạc lõng trở về với ánh đạo chan hòa của đấng Từ tôn.
Là những người xuất gia trẻ tuổi được sống trong tình thương chan hòa của những vị tôn sư khả kính, mỗingười chúng ta cảm thấy thật diễm phúc biết bao khi được các Ngài tế độ ban ân, đưa chúng ta vào trong ánh đạo nhiệm mầu, dạy chúng ta về con đường tìm hạnh phúc. Hạnh phúc chân thật không thể được tìm thấy trong lầu son gác tía, trong sự thỏa mãn những tham vọng điên cuồng; mà hạnh phúc thật sự chỉ hiện hữu trong lòng những ai đang thực sự sống và thực sự chiêm ngưỡng sự sống. Các Ngài là người đã dạy cho chúng ta lẽ sống chân thực ấy.
Mang một sứ mệnh độ sanh cao cả thiêng liêng, các bậc chân sư - những vị thầy đáng kính luôn thao thức, suy tư, luôn hy sinh cả thân lực, tâm lực để làm sao xiển dương chánh pháp, tiếp dẫn hàng hậu lai làm cột trụ của chánh pháp trong mai hậu. Mỗivị thầy mãi là một hình ảnh chánh pháp sống động, là hiện thân những tinh túy của đạo pháp, và là sự ám chỉ rằng chân lý có thể đạt được ngay trong cuộc sống hiện tại, ở giữa trần thế long đong này. Qua nhân cách siêu việt của Thầy, chúng ta được tiếp xúc với oai đức kỳ diệu của chư Phật, các vị Bồ tát, các bậc Tổ sư; ta được tiếp xúc với chân giá trị của cuộc sống và tiếp nhận được nguổn năng lượng chánh pháp đang tuôn chảy dạt dào, bất tận qua bao thế hệ tổ tông.
Có những người đệ tử bướng bỉnh khó dạy, luôn làm cho thầy mình phải vất vả, âu lo. Nhưng hiểu rằng chẳng qua là do nghiệp chướng nặng nề của họ, thầy vẫn nhẫn nại, dạy dỗ hầu chuyển hóa tâm thức si mê kia. Những oai nghi, cử chỉ, những lời nói tha thiết của Thầy thật sự là những bài học vô giá cho mỗi người đệ tử chúng ta. Càng học được những nhân cách cao thượng của Thầy, mỗi chúng ta càng kính trọng Thầy. Chính sự kính trọng đó mà mỗi khi chỉ nhớ đến tên, đến hình bóng của Thầy thì chúng ta bôỵng cảm thấy một niềm hỷ lạc vô biên dịu mát đang tỏa khắp tâm mình. Đôi khi, có những người học được một ít kiến thức, chữ nghĩa, có được một mảnh bằng trong tay lại sinh tâm cống cao ngã mạn, rồi đâm ra xem thường thầy mình đang sống lặng lẽ giữa một vùng đồng quê hoang liêu cô tịch. Nhưng Thầy không hề giận những người như thế, trái lại Thầy cảm thương cho họ. Họ chưa thật sự sống với chính mình, chưa được tiếp xúc với nội tâm sâu sắc mà chỉ mải miết chạy theo tiếng gọi danh vọng của cuộc đời. Họ có biết đâu rằng đến một lúc nào đó, khi giáp mặt với cuộc đời thì họ mới cảm thấy thất vọng, hối tiếc cho những ngày đã qua. Một người học đạo chân chính không bao giờ mong cầu có nhiều kiến thức để phô trương; mà càng học hỏi, càng thâm nhập nghĩa lý của đạo, người ấy càng tỏ ra khiêm cung, từ tốn. Người ấy biết kính trọng các bậc tiền nhân, biết báo hiếu cha mẹ và biết tiếp nối sự nghiệp của Thầy Tỗ để lại.
Nếu có một lúc nào đó, những ai lắng lòng trầm tư về thầy mình thì sẽ thấy được cái đẹp giản dị toát ra từ cuộc sống chơn chất của thầy. Có một câu ngạn ngữ nói rằng : "Chính những bước chân lặng lẽ, nhẹ nhàng của chú chim bồ câu mới tạo nên sự kỳ vĩ trong cuộc đời", cũng thế, chính cuộc sống vô ngã, đơn giản bình thường của thầy đã tạo nên sự chuyển hóa tâm thức lớn lao trong xã hội, đã bồi đắp và xây dựng những giá trị tâm linh trong nền văn minh của nhân loại.
Mỗi vị Thầy đều có những cách giáo hóa khác nhau đối với hàng đệ tử của mình. Tùy theo cá tính của mỗi người đệ tử, thầy có lối hành xử khác nhau. Đôi khi nhìn vào cách cư xử của Thầy, nhiều người đệ tử lại sanh tâm hơn thua, giận dỗi. Họ có biết đâu Thầy đang dùng phương tiện thiện xảo để hướng dẫn cho mỗi căn cơ sai biệt. Thầy luôn dùng lòng nhẫn nại siêng năng, từ hòa khiêm tốn để sách tấn hàng đệ tử. Hạnh nguyện của Thầy luôn ẩn chứa trong ẩn hạnh vi mật. Đã bao đêm Thầy ngổi dưới ánh đèn cô quạnh để soạn bài cho ngày mai, để suy tư về sự thịnh suy của đạo pháp. hay tìm cách nào để vun bổi cho tương lai của đàn hậu học. Tình thương, đức độ của thầy luôn chất ngất, miên man. Mỗi người đệ tử luôn cảm nhận ân tình cao cả ấy, luôn được một niềm an lạc khi tận hưởng dòng sữa pháp ngọt ngào dịu mát của thầy.
Có những hôm mặt trời đang lặn dần sau những rặng núi phía Tây, ánh nắng vàng hiu hắt xen qua từng kẽ lá le lói trước sân chùa, khói cơm chiều nhà ai đang tỏa lên nhè nhẹ, chúng ta thấy bóng Thầy chầm chậm bước trước sân, thời gian đã làm hình hài Thầy thay đỗi nhiều quá. Thời gian vẫn trôi đi phẳng lặng, cuốn trôi theo cuộc thế huyễn mơ, thời gian có thể làm phai nhạt và chôn vùi mọi sự vật giả tạo hữu vi hay những bóng dáng khách trần từ lâu luôn lảng vảng trong tâm thức của bao người, nhưng thời gian không thể nào làm xóa nhòa những ân đức kỳ diệu mà Thầy đã ban cho đời chúng ta. Làm sao chúng ta có thể quên được công ơn bảo bọc, che chở, nuôi nấng của Thầy. Thầy là người đã khơi nguồn cho sơ tâm, đã bổi đắp niềm tin và ý chí, là người tác thành pháp thân huệ mạng và là bóng mát bổ đề che chở cho bao thế hệ chúng ta. Pháp âm của Thầy vẫn mãi mãi vang vọng muôn đời, muôn nơi, thấm sâu vào tâm ta, trở thành máu thịt của đời ta.
Cứ mỗi độ Vu Lan về, chúng ta nhớ đến cha mẹ thân yêu - những người đã sinh thành và nuôi nấng chúng ta, nhưng đây cũng là dịp để chúng ta tưởng nhớ, cảm niệm đến tình ân sư cao cả vô biên.
Thầy kính!
Chúng con thơ dại không hiểu hết được nỗi lòng từ dung của Thầy. Chúng con đã từng sống, từng học với Thầy, rồi nhân duyên cách biệt, mỗi người một phương. Dù ở xa Thầy nhưng hình ảnh khả ái, ân đức bao la của Thầy vẫn chất ngất trong con. Mỗi lần nhớ đến thầy, nhớ lời dạy của Thầy, chúng con luôn có cảm tưởng như đang sống bên Thầy, đang thừa hưởng pháp vị diệu vợi của Thầy. Oai đức của Thầy vẫn mãi tỏa sáng đời con.
Ngưỡng Quan
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét