Ta từ đó hóa thân làm du sĩ
Bỏ lại đời với mặc áo phù vân
Kẻ ra đi phai nhòa bụi thế trần
Giờ ngoảnh lại hóa mình trong cuộc thế.
Hỡi nhân gian giữa cuộc đời dâu bể
Biết tìm ai là một kẻ tri âm
Quen cho lắm rồi cũng phải lặng thầm
Đêm độc thoại bóng mình giữa hoang vắng.
Đóa vô ưu mặc mình giữa sương nắng
Đời vô tình làm cay đắng bờ môi
Khói tàn canh bèo bọt một kiếp trôi
Theo bóng mây vẫn hoài dòng hư ảo...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét