Cũng gần mươi năm từ ngày cất bước ra đi trở thành một người hành khất homeless và cô đơn giữa chốn đông người. Mươi năm nhìn lại, kẻ còn, người mất. Âu thì ai cũng tự tìm cho mình một con đường riêng, một góc khuất riêng và một chân trời riêng. Đạo hay đời, ừ thì cũng chỉ là một con đường và cũng vẫn là buồn vui, khổ lạc của thế gian. Đạo cũng từ đời mà ra, há chẳng phải ngày xưa Bồ-tát Sĩ-Đạt-Ta đã bỏ đời để tầm đạo sao.
À, mà cũng mấy lần tự hỏi mình. Sao chúng ta lại có nhiều khái niệm oan trai dữ lắm luôn. Người đi tu thì gọi là xuất gia, sao không gọi là xuất đời? Vậy mà đến lúc đương sự hoàn tục trở về nhà thì sao không gọi là hồi gia mà gọi là ra đời? Lúc nào chúng ta cũng đang ở trong đời đấy thôi. Mệt não nhỉ!
Chuyện tu học của mỗi người thì ai nấy đều chọn cho mình một con đường riêng nhưng nói chung cũng là một hành trình khám và phá để tìm ra được đúng con đường mà mình phải đi. Vì lầm đường mà Bồ-tát phải mất 6 năm trường khổ hạnh tận rừng sâu, để rồi một ngày tá hỏa ra và quay trở lại từ đầu. Vậy là khám phá ra Trung Đạo, tức là con đường ở giữa: quá đắm chìm trong ngũ dục cũng chết mà quá khổ hạnh ép xác cũng chỉ khổ thân. Thà cứ thong dung tự tại như thế, đừng bám chấp vào bất cứ cực đoan nào, thế là okie hết thôi. Cuộc tu là những chuyến hành trình để tự tìm con đường cho chính mình. Mà nếu là hành trình thì không thể nào dừng lại và ở hoài mãi được. Chỉ có bỏ lại những bến tàu xưa thì mới có thể tiến lên phía trước. Kẻ đi thuyền qua sông rồi thì bỏ lại thuyền chứ dại gì mà lại vác thuyền đi vòng vòng trên bờ cho thiên hạ dòm ngó với anh mắt nhìn chẳng giống ai.
10 năm, cũng là một thập kỷ nhỉ, chuyến đi dài cho một hành trình xa xăm chưa biết hồi kết thúc. Cứ mỗi bến tàu, mỗi sân ga, ta ghé vào rồi lại tiếp tục lên đường. Đôi lúc tự nghĩ, mình đang tìm cái gì cà? Ừ, thì tìm con đường chứ gì nữa mà hỏi. Con đường tự mình i bằng chính đôi chân của mình, tự tại sống với những gì mình gom góp được trên hành trình. Bao nhiêu gạch đá, bao nhiêu chê khen, thôi thì gom lại xây một cái am nhỏ bằng mây vậy. Một ngày nào đó mây tan, am mất, mọi khen chê cũng từ đấy mà đi luôn. Thế là ta lại thong dong tự tại tiếp tục hành trình tìm kiếm một con đường… Đi tiếp vậy…
Bangkok mùa nóng, 24 Feb 2557
ĐỊNH PHÚC
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét