Tranh thủ những ngày vừa thi xong chương trình học kỳ 3 ở MCU, cũng bon chen với mấy Sư ở chùa đi thi Nak Tham, là chương trình Phật Pháp căn bản của chư Tăng Thái Lan, được tổ chức hằng năm, trước thời gian mãn mùa an cư.
Cầm cái đề lên, ui trùi ui, bạn ấy với mình dường như chưa từng quen biết nhau hay sao ấy. Nhưng lỡ rồi, đành ngồi trổ tài rèn vở sạch chữ đẹp. Thấy mấy vị Sư bạn viết lia viết lịa, ngưỡng mô ghê ák. Tiếc là tiếng Thái giao tiếp thì okie chứ viết kiểu này thì “chúng tôi đã cố gắng hết sức, nhưng đành… chúc may mắn lần sau”.
Về lại chùa, kiếm trong cuốn sách Phật Ngôn Diễn Giảng của Tỳ-khưu Dũng Chí biên soạn, thấy có câu Phật ngôn này. Mạn phép xin được post lên đây xem như là một bài học mới.
Đề thi chính thức của ngày hôm qua là:
โกโธ ทุมฺเมธโคจโร.
KODHO DUMME DHAGOCARO
ความโกรธเป็นอารมณ์ของคนมีปัญญาทราม
SÂN HẬN LÀ CON ĐƯỜNG HÀNH TRÌNH CỦA NGƯỜI NGU.
(ขุ. ชา. ทสก. ๒๗/๒๘๐ – Khuddaka.Jataka.Dasaka.27/280)
Và đây là đoạn trích từ Phật Ngôn Diễn Giảng do Tỳ-khưu Dũng Chí biên soạn:
Sự ngu muội trong câu Phật ngôn này, Đức Thế Tôn có tôn ý muốn ám chỉ về cái tâm si mê, không thấy rõ ác thiện, hay vấn đề vay trả, trả vay của con đường nghiệp quả.
Người dù học rộng tới đâu, nếu không diệt được lòng sân hận sẽ có ngày bị mê muội.
Một nhà bác học trong lúc nghiên cứu, nếu gặp những khó khăn rồi đâm ra nóng nảy bực tức, thì chắc chắn ông ta sẽ thất bại.
Con người của chúng ta cũng vậy, sự sáng suốt chỉ phát sanh khi nào tâm hồn ta bình tĩnh, nằm trong khung cảnh yên tịnh.
Lòng sân hận ví như than nóng vùi tro ngấm ngầm trong tâm hồn của ta, tay không sờ mó được, nhưng nếu để ý, thì ta sẽ thấy nó ngay khi nghịch cảnh.
Người bị sân hận lung lạc thì hành động lúc nào cũng tàn bạo, lời nói nham hiểm và ý nghĩ thường trái ngược với nhân đạo.
Tóm tắt lại, khi tâm ta nóng nảy thì tất nhiên hành động quấy.
Có nhiều lúc bình thường rất sáng suốt thế mà đến khi nóng giận thì họ chẳng khác nào con người mất trí. Như vậy có phải chăng sự sân hận đã biến con người của họ trở nên ngu muội.
Lại nữa dù cho hành động xấu xa đến đâu, họ vẫn không thấy hổ thẹn. Vì con mắt lương tâm đã mù quáng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét